Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Tôi đã quên mình, chỉ để nghĩ về em ...


Khúc mùa thu

Nhạc Phú Quang - Thơ Hồng Thanh Quang

Đã biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Chẳng chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Có điều chi em mải miết đi tìm?

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi ???


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Bài này nghe trong blog chị Uyển Văn lâu rồi, mà nay mới ngồi nghe kỹ lại. Thương cho kẻ cả đời chạy theo một bóng hình xa xôi, tận "mãi cung Hằng"!

Tình yêu đấy! Buồn, mà đẹp!

Đã yêu thật mãnh liệt, thật nồng nàn, thật say đắm, cuồng nhiệt, bằng cả cuộc sống, yêu như "chết là hạnh phúc". Đã quên cả bản thân, dành trọn cho người mình yêu. Rồi nhận ra, em cũng bình thường, như bao người bình thường khác. Nhưng muộn mất rồi! Bóng hình em đã ăn sâu vào tâm trí, đã "ám ảnh tôi cả một kiếp người"!

Giật mình nhận ra, chuyện tình của Hồng Thanh Quang trong Khúc mùa thu có gì quen thuộc quá, như đã từng trải qua ... Chắc nhà thơ cũng từng ngửa mặt nhìn trăng, mà ngậm ngùi thương mối tình đầu!


Có phải còn thương nhớ gì em đâu, chỉ là do nhạc, do thơ hay quá mà thôi! (Ôi trời! Sao cứ thấy nghèn ngẹn, mỗi khi gõ về cái đề tài này!)


Đêm nay còn rả rích mưa mà! Trăng thu còn ở tận nơi nào!